Một bộ phim tài liệu mới mang tên “Life After” do nhà làm phim Reid Davenport thực hiện đã đặt ra những câu hỏi quan trọng về hỗ trợ y tế trong cái chết (medical aid in dying – MAiD) và quyền tự chủ cá nhân, đặc biệt là đối với những người bị khuyết tật. Bộ phim này xoay quanh trường hợp của Elizabeth Bouvia, một phụ nữ mắc chứng bại não nặng vào năm 1983, và cuộc đấu tranh của cô để có được quyền tự chủ trong cuộc sống và cái chết của mình.
Elizabeth Bouvia đã trở thành tâm điểm của một cuộc tranh luận toàn quốc về “quyền được chết” và những thách thức mà người khuyết tật phải đối mặt trong việc tiếp cận dịch vụ chăm sóc phù hợp. Vào thời điểm đó, Bouvia đã tìm kiếm quyền hợp pháp để được “chết đói” do không có đủ nguồn lực và chăm sóc cần thiết để sống một cách trọn vẹn. Mặc dù tuổi đời còn trẻ, Bouvia đã đưa ra một lập luận mạnh mẽ về việc xã hội không cung cấp cho cô những gì cần thiết để sống một cuộc sống có ý nghĩa.
Cuộc chiến pháp lý của Bouvia đã trở thành một bước ngoặt trong phong trào đòi quyền được chết, nhưng cuối cùng, nhà nước đã đứng về phía bệnh viện, trích dẫn nghĩa vụ đạo đức của mình là “trước tiên không gây hại.” Trường hợp của Bouvia đã làm nổi bật sự cần thiết của một sự thay đổi xã hội, nơi mà người khuyết tật được cung cấp các nguồn lực và chăm sóc cần thiết để sống một cuộc sống có ý nghĩa.
Reid Davenport, người cũng bị bại não, cùng với nhà sản xuất Colleen Cassingham, đã thực hiện “Life After” để khám phá bối cảnh hiện tại của MAiD và những tác động lớn của việc mở rộng các chính sách này ở Canada, nơi cho phép hầu như bất kỳ ai khuyết tật đều có thể nộp đơn xin trợ tử. Bộ phim là một diễn đàn cho những tiếng nói đa dạng, làm sáng tỏ những góc nhìn đa chiều xoay quanh vấn đề phức tạp này.
Bộ phim cũng đề cập đến những vấn đề liên quan đến chất lượng cuộc sống, sự kỳ thị người khuyết tật và những định kiến xã hội mà người khuyết tật phải đối mặt. Davenport và Cassingham nhấn mạnh nhu cầu cấp thiết về một sự thay đổi xã hội, ưu tiên việc chăm sóc, nuôi dưỡng các mối quan hệ bền chặt và coi trọng sự phụ thuộc lẫn nhau, thay vì coi cái chết như một giải pháp cho những thất bại mang tính hệ thống.
Cuối cùng, “Life After” không chỉ xem xét lại trường hợp then chốt của Elizabeth Bouvia, mà còn là một hành trình tìm hiểu về những tác động đạo đức, xã hội và nhân văn của việc mở rộng hỗ trợ y tế trong việc chết, đặc biệt đối với cộng đồng người khuyết tật. Bộ phim kêu gọi người xem không chỉ xem xét quyền được chết, mà còn cả quyền cơ bản được sống trong phẩm giá, sự hỗ trợ và chăm sóc. Qua đó, bộ phim mở ra một cuộc thảo luận cần thiết về cách chúng ta đối xử với người khuyết tật và những người dễ bị tổn thương trong xã hội.
Thông qua lens của “Life After,” chúng ta có thể bắt đầu探討 các vấn đề phức tạp liên quan đến hỗ trợ y tế trong cái chết và quyền tự chủ cá nhân. Liệu chúng ta có thể tìm ra một cách để cân bằng giữa quyền tự chủ cá nhân và nghĩa vụ đạo đức của xã hội trong việc cung cấp chăm sóc và hỗ trợ cho những người cần nó? Davenport và Cassingham hy vọng rằng bộ phim của họ sẽ góp phần vào cuộc thảo luận này và thúc đẩy một sự thay đổi xã hội hướng tới việc coi trọng sự sống và phẩm giá của tất cả mọi người.
Documentarytune.com đã có một bài viết liên quan đến các bộ phim về vấn đề chăm sóc sức khỏe.